XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 43

 Một người có thần kinh vững vàng cũng thấy chấn động.
 Màn đêm buông phủ, nhạc viện như tòa lâu đài mờ ảo trong truyện thần thoại, liêu trai.
 Không ai chiêm bao mộng mị mà vẫn nghe rõ cung đàn huyền hoặc vang lên.
 Âm thanh tiếng đàn nức nở, thê lương như tiếng khóc u uất.
 Tịnh Đoan nín thở. Cung đàn réo rắt mãi.
 Tố Mẫn thắc mắc:
 - Ối! Người đàn hay ma?
 Nguyệt Thư rủ:
 - Muốn biết, chúng ta hãy sang phòng chứa nhạc cụ xem ai đàn, không khéo Nam Khang đàn phá mình đó. Tố Mẫn lắc đầu:
 - Không dám đi đâu, phòng bên ấy tối om chẳng có điện.
 - Thì mình đốt nến.
 - Nến cháy le lói thấy ghê.
 Nguyệt Thư trấn an Tố Mẫn:
 - Đi hết ba đứa mà sợ gì?
 - Bộ ba đứa rồi ma không nhát à?
 - Nhát cũng không sợ.
 - Chà! Hôm nay mi nói cứng dữ.
 Theo lời Thiên Tùng nói Nguyệt Thư cố không sợ ma nữa. Tiếng đàn u uất, ai oán vẫn vang lên. Tố Mẫn rụt cổ:
 - Mi đi một mình đi Thư.
 Tịnh Đoan e ngại ngăn lại:
 - Đừng đi Thư ơi! Rủi ma bắt mi ra ngoài lùm cây bụi cỏ cho ăn đất như thầy Thái thì nguy to.
 Tại sao thầy Thái và cô Hồ Thủy cũng bị ma nhát, cả bà Hồ Trúc nữa? Nguyệt Thư vẫn không sao hiểu.
 Bây giờ cung đàn huyền hoặc làm cho cả bọn hoang mang.
 Nguyệt Thư vừa định sang bên phòng nam rủ Thiên Tùng đi xem tiếng đàn vang lên từ đâu, nhưng Thư chưa kịp bước ra cửa thì cúp điện.
 Bóng tối phủ trùm căn phòng thật nhanh chóng.
 Tiếng rên xiết hự… hự… vang lên thê thảm.
 Tự nhủ phải bình tĩnh nhưng Nguyệt Thư vẫn hét lên khi oan hồn ma lù lù xuất hiện.
 - Á! Ma!
 Bóng đen với khuôn mặt kinh dị chờn vờn đến bên Nguyệt Thư, đưa bàn tay ma quái run lẩy bẩy vỗ đầu cô.
 Nguyệt Thư hốt hoảng té nhào xuống đất.
 Bên phòng nam thì bóng ma áo trắng ẻo lả lượn lờ, bóp cổ Nam Khang.
 Nam Khang kinh hoàng khi thấy bộ mặt ma quái với mái tóc trắng bệch quấn quanh cổ.
 Và bộ mặt ma quái đáng sợ đang kề sát mặt Nam Khang. Bên ngoài bỗng vang lên những tiếng hú dài ghê rợn. Bóng áo trắng chờn vờn lướt ra cửa. Hai oan hồn ma hòa nhập vào bóng đêm với tiếng cười hả hê:
 - Nhất định hôm nay phải chuyển hết kho báu lên khỏi tầng hầm.
 - Anh chưa có kế hoạch di chuyển mà.
 - Phải chuyển nhanh thôi, chứ lũ ma làm cho anh thấy bất ổn.
 - Nực cười thật, làm ma khủng bố người ta mà bị ma khủng bố lại.
 - Anh đang bực mình đây em đừng nói nữa.
 Bỗng một giọng nói đanh gọn vang lên:
 - Việt Thái và Hồ Thủy, hai người đã bị bắt!
 - Ơ!
 Việt Thái và Hồ Thủy chạy về phía trước lại còn cất tiếng cười the thé. Anh công an kêu lên:
 - Giờ phút này mà còn giả ma nhát công an nữa à?
 Việt Thái bối rối:
 - Công an à? Tôi làm gì đâu.
 - Anh đừng có giả vờ!
 Việt Thái và Hồ Thủy định tháo chạy, cùng lúc đó anh công an cầm đèn pin cùng bác Ngàn, Thiên Tùng tiến lại.
 Anh công an nói nhanh:
 - Hai người đứng yên không được động đậy, về đồn công an sẽ giải quyết mọi chuyện.
 Việt Thái nói cứng:
 - Tôi không làm gì cả.
 Anh công an dõng dạc:
 - Anh đã bị bắt vì làm việc bất chính, đánh cắp cổ vật quý báu.
 Việt Thái chột dạ:
 - Mấy anh nói gì lạ vậy? Tôi chẳng làm gì cả.
 - Chúng tôi có đầy đủ chứng cớ. Anh biết ở nhạc viện cổ này có tầng hầm chứa kho báu nên đã tìm mọi cách xin hướng dẫn sinh viên nhạc viện thực tập tại đây. Anh đã đưa người nhà đến để cùng chuyển các cổ vật lên tẩu tán có được không?

Việt Thái đanh mặt:
 - Anh đừng vu khống nghe!
 Anh công an quả quyết:
 - Chúng tôi nói đúng sự thật. Anh về đồn công an lấy lời khai. Tội của anh rành rành giả ma để khống chế các em sinh viên để dễ dàng thực hiện âm mưu của mình.
 Một anh công an giật phăng hai chiếc mặt nạ và những thứ hóa trang trên người hai bóng ma giả.
 Việt Thái và Hồ Thủy lộ nguyên hình.
 Anh công an bực dọc:
 - Anh giải thích sao về việc giả ma này.
 Mặt Việt Thái lạnh lùng, anh không giải thích gì cả. Anh công an nói tiếp:
 - Anh khéo hóa trang lắm. Các em sinh viên sợ khiếp vía hồn kinh, ai cũng bị ma nhát đến bất tỉnh. Có phải anh xông thuốc mê vào phòng các sinh viên không?
 Việt Thái chối quanh:
 - Tôi không biết.
 - Chúng tôi đã ghi âm rõ lời anh và cô Hồ Thủy bàn bạc, anh không chối cãi được. Anh giả ma làm các sinh viên sợ hãi không ra ngoài, anh mới dễ dàng xuống tầng hầm di chuyển tài sản.
 Việt Thái phân bua:
 - Tôi cũng bị ma nhát mà.
 Anh công an nghiêm giọng:
 - Chẳng có ma nào cả. Bác Ngàn bảo vệ đã phát hiện hành động bất chính của anh nên giả ma áp chế anh. Bác đã tìm lại tầng hầm, cùng với các em sinh viên theo dõi hành động của anh và báo cho chúng tôi.
 Việt Thái cúi đầu không thể chối cãi được. Anh ta đâu ngờ ông bảo vệ biết nói cứ tưởng người câm, anh hơi sơ suất. Thật ra, anh đề phòng cẩn thận dữ lắm. Tại sao bọn này phát hiện được để anh bị tra tay vào còng.
 Anh công an nhấn mạnh:
 - Anh đã đánh cắp các nữ trang hồng ngọc, trân châu, còn các bình cổ, nhạc cụ quý hiếm, anh đang chuyển đến nơi bí mật trong phòng của mình. Anh có biết đó là tài sản quốc gia, anh ăn cắp là có tội lớn lắm, anh có biết không? Lẽ ra biết có tầng hầm chứa kho báu, anh phải báo chính quyền. Đằng này anh dùng thủ đoạn để chiếm đoạt.
 Khi các anh công an làm việc với Việt Thái và Hồ Thủy thì Thiên Tùng chạy về phòng báo cho các bạn.
 Nhóm sinh viên đến đúng lúc nghe anh công an kể về tội trạng của thầy Việt Thái.
 Cả bọn ồ lên. Thì ra bấy lâu nay bị ma giả nhát mà không biết, cứ hãi hùng, khiếp sợ.
 Tố Mẫn trầm trồ:
 - Các anh công an hay quá nhỉ, bọn mình chẳng biết gì cả.
 Tịnh Đoan nhận định:
 - Các anh giả làm người đào ống nước để tìm tầng hầm đó.
 Nam Khang bảo:
 - Nghiệp vụ của các anh mà.
 - Việc này được phát hiện là nhờ bác Ngàn Ca-si-mô-nô đó.
 Nam Khang pha trò:
 - Bác Ngàn có máu làm công an đó các bạn.
 Anh công an nhìn mọi người tuyên bố:
 - Cám ơn bác Ngàn bảo vệ nhạc viện và các bạn sinh viên đã phối hợp giúp chúng tôi bắt giữ được tên tội phạm chiếm đoạt tài sản tầm cỡ đang bị truy nã ở Thái Lan về đây, giả danh làm nhạc sĩ hướng dẫn sinh viên thực tập với nhiều thủ đoạn.
 Cả bọn nhao nhao:
 - Ôi! Vậy không phải nhạc sĩ hả? Thầy ghê thật!
 Thiên Tùng thông báo:
 - Từ nay, nhạc viện yên ổn rồi các bạn ơi.
 Anh công an vui vẻ:
 - Tài sản sẽ được giao cho nhà nước.
 Thiên Tùng hào hứng:
 - Anh công an ơi! Đề nghị chính quyền trùng tu lại nhạc viện đi anh.
 Anh công an gật đầu:
 - Tôi cũng nghĩ như vậy! Nhạc viện sẽ được trùng tu lại và sẽ tổ chức lại thành nhà hát lớn của cao nguyên.
 Thiên Tùng vui vẻ:
 - Ra trường, tụi em sẽ về nhạc viện trình diễn phục vụ nhân dân.
 Cả bọn vỗ tay đồng tình:
 - Bọn em sẽ về đây.
 Nguyệt Thư cười hồn nhiên:
 - Chắc chắn sẽ không còn một con ma nào dám nhát nữa đâu.
 Mọi người cùng cười thú vị.

18. Người dẫn đường cõi âm
Truyện ma no comments

Người ta nói rằng, khi một ai đó chết đi, linh hồn sẽ được người dẫn đường đưa về âm phủ.

Người dẫn dường chỉ có nhiệm vụ dẫn đường, không ép buộc, nếu linh hồn quá quyến luyến nơi đã sinh ra, hoặc người thân vì đau lòng mà không thể quên được người đã khuất, thì linh hồn đó sẽ bướng bỉnh không chịu đi và trở thành một linh hồn lang thang. Người dẫn đường sẽ bỏ đi, vì vậy mà họ vĩnh viễn không thể siêu thoát.



****

Ở một thành phố nọ có một ông già khó tính chẳng ai có thể lại gần. Ông ta không có ai ở bên cạnh chăm sóc, kể cả lúc trái gió trở trời, lúc ốm đau bệnh tật. Hàng xóm đến giúp đỡ thì ông cáu bẳn chửi rủa, xua đuổi hết không chừa một ai. Lâu dần cũng chẳng ai màng quan tâm đến nữa.

Ông sống ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác trong sự cô đơn tự nguyện, căn nhà gỗ thi thoảng vang lên tiếng ho khan đến oằn người. Mỗi đêm đều thấy tiếng rên rỉ đau đớn, đôi khi là tiếng khóc nỉ non vang lên. Thi thoảng người ta thấy ông đi ra ngoài mua đồ ăn mới biết là căn nhà vẫn có người sinh sống.

Người dần đường âm phủ đứng ngoài, thổi một bài sáo u uất, dường như nghe thấy tiếng sáo đau thương đó, Ông già thì thào:

“Ông nhớ con lắm, Xu ạ”

Ông già lau nước mắt rơi trên tấm ảnh thờ thằng cháu nội và hai vợ chồng con trai ông và khóc nức nở, bóng ông cô đơn trong ánh đèn vàng heo hắt trong nhà. Ông trải chăn, nằm xuống giường và bật bóng đèn nhỏ gần giường để tạo ra một cái bóng bên cạnh, như tìm kiếm một người bạn ở bên cùng chờ thần chết đến.

Người dẫn đường chấm dứt khúc sáo u hồn, chuẩn bị bước vào trong nhà thực hiện nghĩa vụ của mình thì thấy một con chồn đang giữ vạt áo của hắn với ánh mắt van xin. Con chồn sử dụng ký ức tái hiện hình ảnh một ông lão cầm tay cháu đi trong rừng. Hai người họ quả thật rất vui vẻ và tràn đầy nhựa sống.

Ký ức hiện lên hình ảnh của một con chồn con bị thương, hai ông cháu đã băng bó và cho nó ăn, ký ức tái hiện cảnh họ thả con chồn đi, ông lão còn cẩn thận dặn dò “Đừng để bị thương nữa nhé chồn con, sống cho tốt!”.

Người dẫn đường do dự, hắn giơ sáo lên, thổi một bài nữa. Chấm dứt tiếng sáo cũng là lúc ông già tỉnh dậy. Ông giật mình thấy Xu đang nằm trong lòng ông ngủ ngon lành như ngày xưa, là cháu nội ông bằng xương bằng thịt. Ông vội vã sờ vào má thằng bé. Đúng là Xu của ông, ông ứa nước mắt lặp đi lặp lại “Đúng là Xu của ông rồi, đúng là Xu của ông rồi”.

Từ hôm đó, ngày nào Xu cũng ở bên ông, nhưng chỉ vào ban đêm, ban ngày căn nhà vẫn vắng lặng như thế, nhưng ông biết Xu là có thật vì bát cơm Xu chuẩn bị cho ông vẫn còn ở đó, cốc nước Xu lấy cho ông chưa vơi đi chút nào.

Ông già trở nên dễ tính và khỏe mạnh lại, ông bắt đầu đi ra ngoài thăm hỏi hàng xóm, bắt đầu cảm nhận ánh mặt trời chiếu vào vườn nhà ông, để đêm về cùng ngồi kể chuyện cho Xu nghe trong lúc thằng nhóc đấm lưng cho ông nội.

1 tháng liên tiếp đã trôi qua, kỳ trăng tiếp theo chuẩn bị đến. Một đêm trăng tròn, ông già ho lụ khụ, ông biết rằng cũng đã đến lúc mình phải từ bỏ cõi trần. Ông nắm chặt tay Xu và yêu cầu Xu hãy ở bên ông cho tới sáng, đừng bỏ đi như những lần trước.

Xu tái mét mặt nhưng vẫn hứa với ông là nó sẽ ở bên ông. Nó cầm tay ông nội, mắt nó như sắp khóc. Nó vừa lo ông mất, nó lai vừa lo ông sẽ phát hiện ra nó chỉ là một con chồn nếu như nó ở lại đến sáng.

Ông già nhất quyết không chịu bỏ tay Xu ra, cho đến khi trời sáng, Xu trở lại nguyên hình là một con chồn nhỏ. Nó sợ hãi rút chân lại, chạy ra góc nhà trốn. Nó quay mặt vào tường như không dám nhìn người ông mà nó yêu thương, ân nhân của nó từ khi nó còn nhỏ.

“Xu, Xu, con quay lại đây, con đừng bỏ ta mà đi, chồn con yêu của ta”.

Chồn mở to mắt, nó chạy ào vào vòng tay ông, hóa ra ông đã biết nó là chồn từ lâu rồi. Thế mà ông không hề nói, nó sợ, nó vừa vui, vừa buồn, vừa mất mát. Nó mới được ở bên ông mấy ngày, rồi ông sẽ lại rời nó đi xa.

“Chồn con ngốc nghếch, người sắp chết cũng có thể nhìn thấy cái đuôi của con, cảm ơn con đã ở bên ta những ngày cuối cùng của cuộc đời, sau này con hãy sống cho thật tốt, con hiểu không”

Chồn con gật đầu, nó nhảy tránh sang một bên, lúc đó khúc nhạc của người dẫn đường đã thổi được một nửa. Hắn ngừng lại, bước vào nhà. Dẫn ông già đi đến con đường cuối cùng của cuộc đời.

“Tại sao người để chồn con làm thế, người không sợ ông già sẽ cứ quyến luyến mà không chịu đi theo người, rồi sẽ thành hồn ma lang thang sao”

“Vì người sắp chết có thể nhìn thấy cái đuôi chồn” – Hắn cười và tiếp tục cuộc hành trình của mình.

19. giết người thì phải đền tội
Truyện ma no comments

Ông Thành Danh nạt vợ:

- Một lũ khùng đang nghĩ cách tống tiền bằng biện pháp vu oan giá họa cho người khác hả?

Song Tuyền đã nhanh nhảu đọc “bản cáo trạng” thứ hai:

- Nếu ông cho vụ án hai mươi năm đã cũ rồi thì còn chuyện mới đây. Ông nghĩ sao về lời tố cáo của con ông?

Không nao núng, ông Thành Danh nói:

- Bọn chúng mày không có đủ tư cách để thẩm tra tao điều gì cả.

Bà Thành Danh đang khuỵu trên nền gạch từ nãy giờ vụt ngẩng mặt lên:

- Thế còn tôi thì sao?… Có đủ tư cách để hỏi ông về thằng con trai của tôi không?

Trong lúc ông Thàng Danh lúng túng thì bà rời chỗ bước lại gần túm ngực áo ông giật mạnh. Nỗi đau đớn của người mẹ mất con trút cả ra:

- Ông nói đi! Có phải ông đã giết chết con tôi không?

Dù biết khó lòng mà chối được, ông Thành Danh vẫn không chịu nhìn nhận:

- Đừng gieo tiếng ác cho tôi chứ. Chẳng phải bà đã từng thấy tôi đối xử tốt với nó trong suốt bao nhiêu năm trời đó sao?

- Tình cảm của ông là sự giả dối chứ không hề thật lòng. Chừng nào ông trả nó lại cho tôi thì tôi mới tin ông được. – Bà Thành Danh gào lên.

Ông Thành Danh dang hai bàn tay phân bua:

- Tôi biết tìm nó ở đâu được chứ?

- Tự ông biết ông đừng có vờ vĩnh…

Tới đây, ông Thành Danh bỗng hạ giọng tình cảm:

- Kìa, mình… chẳng lẽ bấy nhiêu năm chung sống mình không coi tôi là chồng của mình ư? Tôi đã từng thương yêu mình và các con chân thật mà…

Gương mặt của bà Thành Danh đẫm lệ giận dữ:

- Phải, ông thương yêu tôi nhiều lắm, nhiều đến nỗi ông đã hành hạ tôi như thế này đây.

Nói chưa dứt câu, bà Thành Danh nhanh tay vạch những khoảng da thịt bầm tím của mình làm bằng chứng trước mọi người. Bà nhìn ông Thành Danh bằng sự căm thù:

- Chắc ông không ngờ rằng tôi đã thoát ra khỏi cái nơi ông cầm tù tôi chứ?

Ông Thành Danh trơ tráo:

- Mình nói gì nặng lời vậy? Tôi chỉ muốn mình được bảo đảm an toàn thôi mà.

- Hừ… miệng lưỡi của một con mãng xà. Chẳng qua ông chưa dám giết thêm một mạng người nữa thôi.

Đôi co tới đây ông Thành Danh tự kết thúc câu chuyện bằng cách vung mạnh cánh tay lên. Nhưng ông chưa kịp giáng xuống thì đã bị Sinh và một công nhân nữa giữ chặt:

- Ông đã để lộ bản chất của mình rồi đó!

Ông Thành Danh gầm lên:

- Buông ra mau, kẻo tao ra lệnh cho người của tao đánh chết bọn mày bây giờ!

- Người của ông có đông bằng số anh em công nhân đang hiện diện ở đây không?

- Đồ phản chủ.

- Ông cần phải điều chỉnh lại lời nói của mình kẻo chúng tôi không để yên cho ông đâu.

Những công nhân cũng ào đến và la lên:

- Chúng tôi làm việc cho ông bằng sức lao động để lấy tiền chứ không phải làm nô lệ, chấp nhận cả những điều xấu xa tồi tệ.

Sinh hất mặt:

- Bây giờ ông hãy thú nhận tội lỗi của mình đi. May ra sự thành khẩn của ông còn có thể cứu vãn được.

Chẳng thể chờ được lâu, bà Thành Danh bèn lên tiếng yêu cầu:

- Xin mọi người hây giúp tôi. Theo như lời hai đứa nhỏ nói thì… căn phòng này… căn phòng này. – Lời bà Thành Danh uất nghẹn không thể nói tiếp được, nhưng tất cả đã hiểu ý. Khoảng hơn chục thanh niên trai tráng của đồn điền trà chạy đi tìm cuốc và xà beng đem tới trước sự hoảng hốt của ông Thành Danh.

- Bọn mày làm cái quái gì vậy?

Sinh nhấn mạnh:

- Khai quật căn phòng này đề tìm đứa trẻ bị mất tích!

- Bọn mày quả là khùng…

- Để xem bọn khùng này có được việc hay không?

Rồi anh phất tay như ra hiệu:

- Đào xới lên đi các bạn.

Ông Thành Danh vùng vẫy:

- Muốn đào gì thì đào nhưng phải bỏ tao ra…

- Ông định trốn hả? Không kịp đâu, chính quyền địa phương sắp sửa có mặt để chứng kiến rồi. Nào, ông hãy ngồi lên chiếc ghế kia mà coi mọi người làm việc.

Tải ảnh

Bị đẩy vào giữa một vòng vây người dày đặc, ông Thành Danh nghe lòng nao núng tận cùng. Ông tự hỏi chẳng lẽ số phận ông kết thúc ở chỗ này? Mà lại kết thúc trong tay bọn công nhân mới là nhục nhã chứ! Không… Thành Danh không thể nào bị hạ gục một cách dễ dàng như vậy. Chỉ tại hai đứa con gái khốn kiếp của ông đã không chịu câm vĩnh viễn, hay tại ả đàn bà mà ông chiếm được sau khi đã hạ thủ thằng anh trai? Thành Đạt ơi! Sao cái mạng của anh lớn quá vậy? Độ cao của ngọn đèo Prenn không làm cho anh tan da nát thịt được, để hôm nay anh có cơ hội về đây tố cáo lại tôi sao? Không… Thành Đạt… lẽ ra anh phải chết quách đi. Anh đâu có xứng đáng được hưởng mọi thứ trên đời này như tôi, nên tôi buộc phải loại trừ anh chứ không hề có ác ý. Thành Đạt… Anh hãy biết nhường nhịn tôi một chút đi. Đừng đào bới những gì đã thuộc về dĩ vãng. Tôi có thể trả cho anh người đàn bà của anh ngày cũ, nhưng… còn thằng con trai của anh thì…

Dòng suy nghĩ, tính toán của ông Thành Danh bị gián đoạn bởi tiếng nói của ai đó:

- Chắc không có gì đâu. Đã xới đất lên từng này…

Song Thành Danh chưa kịp mừng thì nỗi lo khác lại đến khi một trong hai đứa con gái ông đưa tay chỉ:

- Hãy đào chỗ ngang bộ ghế đó!

Tuyền nghe mà giật thót cả người. Phải chăng nơi đây thật sự đã xảy ra án mạng, và bên dưới nền gạch kiên cố kia là một cái xác người? Nếu đúng như vậy thì bấy lâu nay chị em cô đã sống chung cùng người chết. Ôi, khủng khiếp! Hèn chi đã bao đêm cô phải nghe những tiếng mở cửa chẳng bình thường. Và trông thấy những hiện tượng tưởng thật mà như giả tưởng, có mà lại không.

- Đây rồi…!

Không hiểu người nào reo lên mà bao nhiêu cặp mắt hiếu kỳ cùng đổ xô vào một chỗ. Những nhát cuốc bập xuống rồi nẩy lên hất văng mấy khúc xương chân nằm trơ trên mặt đất.

Ồ… à… tiếng xuýt xoa trỗi lên cùng lời bàn luận lẫn giả thuyết tạo âm thanh ồn ào như cái chợ. Sinh và Tuyền phải ra sức giữ trật tự cho đến lúc bộ hài cốt bên dưới được nhặt nhạnh đưa lên đầy đủ. Mặt ông Thành Danh lúc này xám ngắt như màu chì, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng nhìn ai. Bà Thành Danh vừa trông thấy bộ xương của con trai liền ngất xỉu trong tay chị em Tuyền. Riêng ông Thành Đạt thì có lẽ sức chịu đựng mạnh mẽ hơn, ông đứng chết lặng một hồi lâu, nghe nỗi đau lan tràn khắp thân thể. Vậy là giọt máu duy nhất của ông cũng không còn lưu lại trên dương thế. Nó đã bị người chú ruột giết chết rồi vùi xác dưới lòng đất lạnh từ lâu. Thế mà bấy lâu ông vẫn hy vọng có ngày cha con gặp lại nhau. Để ông có cơ hội cưới con dâu và được nghe đứa cháu nội đầu tiên bập bẹ gọi hai tiếng “ông ơi”. Nhưng bây giờ thì niềm hy vọng đã vụt tan rồi. Ôi, tại sao ông trời lại bất công như vậy chứ? Ông chỉ có mỗi một đứa con thôi, song ông không thể bảo vệ cho nó được, để nó bị người ta giết, để nó biến thành bộ hài cốt thế này! Sau những giây phút đau khổ tột cùng là tiếng khóc vỡ ra. Ông Thành Đạt nức nở như con nít làm ai nấy đang chứng kiến đều động lòng quay đi. Rồi tiếp theo sự yếu đuối là nỗi căm thù ngùn ngụt bốc lên. Ông đã sấn tới bên người em, dùng đôi cánh tay tật nguyền thụi mạnh vào ngực, vào mặt, khiến ông Thành Danh phải liên tục chống đỡ.

Ông Thành Đạt gầm lên tựa con thú bị thương:

- Thành Danh ơi…! Tao không ngờ mày quá táng tận lương tâm. Ngay một đứa trẻ con mà mày cũng dám giết để trừ hậu hoạn. Vậy thì tao sẽ không nương tay với mày nữa! Mày sẽ phải trả giá mọi hành động của mày đã gây cho tao và con tao.

Rồi những lời xầm xì, cười chê của mọi người tiếp theo:

- Là anh em ruột sao có thể hại nhau đến dường này?

- Đúng là quỷ vương đầu thai lên trần gian rồi…

- Người như thế ai mà dám gần gũi hay cộng tác làm ăn nữa. Chỉ bắn bỏ…

* * *
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .